Đất nước trọn niềm vui, Đăng Dương và chuyện xưa

Dạo này mình hay bật đi bật lại Đất nước trọn niềm vui của Đăng Dương, hát trong chương trình Tổ quốc trong tim. Không chỉ nghe, mình còn thích nhìn Đăng Dương hát lúc đó, ánh mắt lấp lánh ánh sao đêm. Có lẽ cả mình và chú ấy, trong khoảnh khắc đấy, đều hạnh phúc cho dòng nhạc mình yêu thương được khán giả đại chúng đón nhận nồng nhiệt.

Từ Màu hoa đỏ

“…Dòng tên anh khắc vào đá núi

Mây ngàn hoá bóng cây che…”

Số lần mình rơm rớm nước mắt khi nghe bài này có lẽ không nhớ nổi, mình nhớ mình biết tới nó từ hồi lớp 5, 6 gì đấy chăng? Giọng Trọng Tấn lúc đấy đối với mình, đẹp và tình cảm nhất trên đời. Bây giờ mình không còn thấy giọng Trọng Tấn đẹp nhất, nhưng vẫn là một thứ gì đó, nếu theo như truyện Tàu thì chính là “bạch nguyệt quang” hẹ hẹ.

Tới tận rất nhiều năm sau này, mình mới biết bài hát viết về cuộc chiến nào.

Tới nhạc đỏ

Những năm tiếp theo, có năm mình là người chìm đắm vào Trịnh Công Sơn, có năm là những giai điệu USUK mà mình chẳng hiểu được lời, nhưng cũng có những ngày tháng, mình đã sống hết mình với nhạc đỏ. Mình chết mê chết mệt giọng hát của cô Thu Hiền, ôi mình nghĩ, nếu mình mà là đờn ông sống giữa đời, mừn sẽ muốn cưới cô ấy. Còn chú Kiều Hưng, mình có thể thích rất nhiều ca sĩ nam, nhưng chưa có ai có chất giọng khiến mình nghĩ “mình muốn cưới một người có giọng như vậy làm chồng”. Giọng của chú, chẳng thể dùng những người ta hay nói về giọng nam nhạc đỏ như “thép, lửa”. Đối với mình, giọng của chú như hương lúa ôm lấy tâm hồn người Việt. Mềm mại, nhẹ nhàng, tình cảm nhưng vững chắc vô cùng.

“Rạo rực niềm vui, nhớ về thăm Mẹ

Rộn ràng bàn chân, đường quê mong nhớ…”

Đất nước trọn niềm vui

Một đêm nhạc đỏ ở sân Mỹ Đình, 50 nghìn khán giả? Một điều không tưởng ấy vậy mà lại thành hiện thực. Âm thanh, ánh sáng đều chuẩn chỉnh cả. Và khán giả thì nhiệt vô cùng.

Ngày hôm ấy, Đăng Dương, một con người theo đuổi giấc mơ “chính ca” được lĩnh xướng 50 nghìn người. Có lẽ trong những giấc mơ xa xăm nhất, chưa chắc chú ấy đã dám mơ tới điều đấy. Nhà hát lớn, nơi vẫn được coi là thánh địa âm nhạc Việt Nam, mình bỗng thấy cũng chỉ tới thế mà thôi.

Niềm hạnh phúc của người nghệ sĩ chạm tới mình qua chiếc màn hình 16 inch, để mình dành 2 3 tiếng đồng hồ ngồi tải nhạc, để thỉnh thoảng nghe lại dàn đồng ca và một giọng hát của tài năng và sự tận hiến.




    Enjoy Reading This Article?

    Here are some more articles you might like to read next:

  • Obsidian Tour - August 2025
  • GraphRAG and Linh - theory and practice
  • Graph-of-Models - Literature Review 4 - embracing the KGs
  • July 2025 Reading Log
  • codeLynn - fantasies and MLOps